Breaking News
Loading...
Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

Cuối đường mưa




Gần 30 phút trôi qua. Cuối cùng anh cũng đến. Nụ cười hờ nhếch nhẹ trên môi anh làm tim phương se thắt. Anh ngồi đối diện cô nhưng ánh mắt anh chưa bao giờ nhìn thẳng vào cô.

Cách đây một năm, trong dịp sinh nhật người bạn Phương đã gặp anh. Và có lẽ cuộc sống của Cô sẽ đẹp hơn nếu không có cái ngày gặp gỡ tình cờ ấy. Càng nhìn Yên, Phương càng thấy anh có một sức hút lạ kì. Một khuông mặt điễn trai, một ánh mắt đa tình ẩn sâu sau cái vẽ lạnh lùng khó hiểu. Vậy mà trước đây khi anh ở ngay bên cạnh Phương, cô không hề nhận ra điều đó. Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua. Dường như cô và anh không có gì để nói với nhau. Bất chợt Phương giật mình khi nghe anh hỏi:

- Em không muốn hỏi anh điều gì sao?

- Hỏi gì anh?

Anh ngạc nhiên nhìn cô:

- Chẳng hạn như: anh có bạn gái chưa?

Câu nói của anh làm Phương ngớ người. Cô thầm nghĩ: “không lẽ từ trước tới giờ anh không hề yêu em? Anh thật không quan tâm đến cảm xúc của em ư? Sao anh lại có thể hỏi em câu đó?”. Phương nhìn về phía anh. Ánh mắt anh giờ đây không còn ấm áp, nồng nàn như xưa. Khoảng cách nào làm anh và cô trở nên xa đến vậy? Phương ngập ngừng:

- Anh có bạn gái rồi?

- Ừ, đó là người con gái mà anh chọn.

Câu nói dứt khoát của anh làm tim cô đau nhói. Phương ngước nhìn anh. Thật lạ! Anh vẫn thản nhiên. Giờ đây, ánh mắt đầy hờn trách của cô không sao làm trái tim anh trở nên mềm yếu hơn. Trong giây phút ấy, Phương chợt hiểu rằng: sẽ chẳng bao giờ anh và cô cùng đi chung trên một con đường.

Phương nghẹn lời:

- Anh Yên! Em vẫn còn yêu anh. Anh biết điều đó mà, đúng không? Nếu hôm nay em vẫn tiếp tục im lặng, chắc rằng cuộc sống của em sau này sẽ toàn là những chuỗi ngày dài đau khổ. Và em sẽ không bao giờ quên được anh, sẽ không bao giờ chọn cho mình một hướng đi riêng dù giờ đây hình bóng của em đã không còn trong trái tim anh như ngày nào.

Anh nhỏ giọng:

- Anh xin lỗi!

- Lẽ ra ngươi nói xin lỗi phải là em. Nếu em không ích kĩ nói ra tình cảm của mình, có lẽ anh đã không phải khó xử như bây giờ?

- Không sao đâu, em cứ nói cho tâm trạng thoải mái.

Phương thoáng nghĩ: “Tình cảm với anh cũng chỉ là một cái gì đó mang tính tương đối. Anh là mẫu người chỉ sống cho hiện tại và tương lai và không bao giờ nhìn về quá khứ.”

Anh khẽ hỏi:

- Hôm nay mưa buồn quá phải không em?

- Mưa buồn thật... Anh biết không? Cafe có ngọt, có đắng, có thơm, có chát... Khi vui, ta uống cafe. Ngụm cafe giúp ta cảm thấy ấm áp và sảng khoái. Khi buồn, ta cũng uống cafe. Nhưng ngụm cafe làm quặn thắt trái tim ta, cho ta cảm giác trống trải và cô đơn... Cuộc đời cũng giống như giọt cafe vậy. Hạnh phúc, ngọt ngào như cafe sữa. Nhiều cay đắng như vị đắng của cafe đen.

Anh cười đùa:

- Chẳng phải bây giờ em đang uống caffe đen sao cô bé?

Cô cười buồn:

- Anh à, em muốn nói với em rằng, em từng là người không biết trân trọng những gì mình có. Thời gian trôi qua và em lớn lên, nhận ra có những điều khi mất đi thì sẽ chẳng bao giờ có lại. Cũng như cafe thì không thể cứ hâm lại và uống. Có nuối tiếc bao nhiêu cũng đã trôi qua rồi. Em không muốn lặp lại những nuối tiếc đó, không muốn mãi rang cafe hỏng để rồi mãi mãi ngồi tiếc những điều đã qua. Thế nên, anh hãy thay hai chữ “cô bé” bằng một từ gì đó đi, đừng gọi em ngọt ngào vậy nữa anh nhé!

Anh nắm chặt lấy tay cô:

- Rồi đây hạnh phúc sẽ mĩm cười với em.

Những giọt nước mắt từ đâu bắt đầu tràn trên khóe mắt

Cô rút tay lại:

- Cám ơn anh! Nhưng có lẽ, cuộc đời là biển cả mênh mông và bản thân của mỗi một người tựa như chiếc thuyền lênh đênh trên biển. Thời gian thì cứ như những con sóng vô tình cuốn dòng đời trôi dạt mãi...và những gì còn lại chỉ là niềm cay đắng xót xa! Rồi mỗi người tự an ủi vỗ về niềm đau xót của mình có thể bằng nhiều cách khác nhau nhưng tất cả đều có chung một nỗi ngậm ngùi …sâu lắng…!

Cô thoáng buồn:

- Cũng trễ rồi, Anh có việc bận thì cứ về trước, em ở lại thêm một lát nữa.

- Anh ở lại với em?

- Thôi anh về đi, em muốn ở lại một mình

- Ừa, vậy anh về trước đây. Tạm biệt em...

- Tạm biệt anh.

Trời đã tạnh mưa… Phương vẫn nghe lòng mình ẩm ướt. Chẳng thể ngồi mãi ở quán café, cô lại bước xuống đường. Ngã tư ồn ào nhưng mỗi người là một thế giới biệt lập, Phương cũng nhòa đi khi lẫn vào dòng người xa lạ, thấy mình cũng mong manh, bé nhỏ. Phố chiều nay bộn bề tâm trạng…

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Toggle Footer