Cần một bờ vai dưới mưa
Nó – một cô bé rất thích mưa vì nó được thả hồn tự do trong mưa, được khóc thoải mái mà không ai biết và nếu có một ai đó chạy đến dưới mưa ôm nó vào lòng thì chắc sẽ ấm áp lắm. Sở dĩ là vì trái tim nó bây giờ lạnh lắm, đã có hai người đến rồi đi qua cuộc đời nó và để lại hai vết thương, một đã lành lặn và một vẫn sẽ còn âm ỉ đau nhói không biết đến bao giờ nguôi.
Người thứ nhất là khi nó năm cuối cấp hai, chuẩn bị bước vào lứa tuổi cấp ba với tà áo dài trắng đẹp nhất đời người con gái. Anh lớn hơn nó ba tuổi và nó biết anh trong lần đi chơi cùng với chị vì đơn giản anh là bạn cùng lớp với chị gái nó. Ngày nó biết anh có tình cảm với mình, nó thật sự ngỡ ngàng lắm vì theo như nó được biết thì chị gái nó thích anh nhưng anh lại có tình cảm với một người con gái khác cũng cùng lớp. Nó hoang mang và không biết phải làm như thế nào vì đứng trước một người con trai hiền lành cùng những tình cảm dành cho nó nhẹ nhàng thì hỏi sao tim nó không rung loạn nhịp song còn chị gái nó phải làm sao khi biết rằng người con trai mình dành tình cảm cho rất nhiều lại đem lòng yêu thương người con gái không ai khác lại chính là đứa em gái nhỏ. Ngày nó quyết định làm theo con tim mách bảo cũng từ ngày đó nó mang nỗi day dứt và cảm thấy có lỗi thật nhiều với chị. Anh đến với nó thật nhẹ nhàng cùng với những tình cảm thật trong sáng, đến cả một cái ôm thật chặt hay là một nụ hôn tặng nó anh cũng chưa có dịp thực hiện.
Khoảng thời gian đó từng là khoảng thời gian vui vẻ vì nó có người để yêu thương và được yêu thương, nó đã từng gửi gắm tất cả niềm tin vào anh để tự nhủ sẽ cố gắng học để được đi học ở Sài Gòn, để được gần với yêu thương mà chuỗi ngày yêu xa có khi là một tuần hay một tháng trời mới gặp anh được một lần làm nó nhớ anh kinh khủng. Những khi nhớ anh quá mà không có anh bên cạnh hay những khi tự nhiên con bé mới lớn hay buồn vu vơ mà anh lại ở xa làm nó buồn lắm, cứ đạp xe lang thang ngoài đường không biết đi đâu. Rồi sau đó lại quên ngay những giận hờn, những lúc buồn vu vơ như thế vì những cuối tuần anh về bên nó, chở nó sau xe ngắm bờ biển, ngắm đường phố cùng những câu chuyện vui vẻ xung quanh anh và nó. Anh đến thật nhẹ nhàng và đi cũng nhẹ nhàng như thế, đột nhiên không liên lạc hay có bất cứ lí do nào dành cho nó. Với linh cảm của nó, nó biết rằng anh đã thay đổi và nó thì không biết phải làm gì lúc đó. Người ta thường nói rằng im lặng là cách tốt nhất để cho ai đó biết rằng họ đã làm bạn bị tổn thương và nó cũng chọn cách im lặng. Thời gian qua đi, nó và anh đều chọn cách im lặng, nhiều đêm nó khóc vì nhớ anh đến không ngủ được và vì không thể hiểu được tại sao anh không cho nó một cái lí do nào đó để nó có cớ vịn vào mà quên anh đi. Nó từng tin rằng cho nó một lí do thì nó sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn, sẽ thôi không hy vọng về một ngày nào đó anh sẽ lại quay trở về bên nó. Ai cũng nghĩ rằng thời gian sẽ trả lời tất cả, suốt hai năm nó chờ đợi với hy vọng mỏng manh anh vẫn còn dành tình cảm cho nó ở một góc nào đó nơi con tim anh, nhưng thời gian chẳng trả lời gì cả, thời gian chỉ làm nó quên đi câu hỏi nó vẫn luôn muốn hỏi anh mà thôi và cho nó nhận ra rằng nó đã mất anh mãi mãi.
Người thứ hai đến vào những ngày mùa hè với những cơn mưa phùn lắc rắc mà nó lại vốn dĩ rất yêu mưa và thích lang thang đạp xe đầu trần dưới những cơn mưa ấy. Đó là một ngày hè trước năm nó vào cuối cấp ba và ngày đó cũng được nó và người ấy chọn làm ngày kỉ niệm mỗi tháng của hai đứa trong suốt sáu năm sau. Ngày đó, nó đang lang thang trên yahoo thì có một cái nick lạ gửi lời mời kết bạn đến nó, nó chần chừ một chút rồi cũng chấp nhận lời kết bạn. Sau này thì nó biết được là do đứa bạn trong lớp nó đã cho cậu bạn này nick yahoo của nó. Người này là một cậu bạn bằng tuổi nó, học cùng trường và lớp nó lại cùng dãy hành lang với lớp cậu bạn này. Qua mấy câu xã giao nói chuyện thì nó nhận ra nó biết cậu bạn này vì có lần nó nghe tụi con gái trong lớp đồn nhau rằng cậu bạn này đang quen với một bạn gái lớp nó. Nó thở phào nhẹ nhõm, vì sau mối tình đầu tan vỡ, vết thương trong tim nó vẫn chưa lành, nó đã từ chối một vài tình cảm dành cho nó và vì cũng xác định rằng cậu bạn này làm quen nó như là một người bạn thông thường. Vì vậy mà cuộc nói chuyện với nó cởi mở hơn, nó thỉnh thoảng pha những câu bông đùa chọc cậu bạn đó. Rồi sau nhiều lần trò chuyện, nó và cậu bạn trở nên thân nhau hơn, trao đổi số điện thoại và gọi tên nhau bằng những cái biệt danh thân mật đậm chất động vật. Cậu kêu nó gọi cậu là Gấu vì bạn bè hay gọi cậu như vậy và vì nhìn cậu cũng hơi gấu với bộ râu lờm xờm mà nó thì thật sự dị ứng với con trai để râu lắm. Còn cậu gọi nó là Cút – biệt danh trong lớp của nó vì cái tổ của nó gọi là tổ Gà, mỗi đứa là tên một loại gà, còn nó nhỏ nhất nên tụi bạn cho rằng nó chưa tiến hóa kịp nên chỉ được làm chim Cút thôi. Từ đó, nó và Gấu ngày càng thân hơn, cùng nhau đi ăn kem, cùng nhau đi dạo biển và cùng nhau ra thư viện học bài. Có những ngày trời mưa lâm râm, Gấu chở nó dạo khắp con đường, nó hồn nhiên dang tay đón mưa, để nước mưa táp vào mặt nó mát lạnh nhưng lòng nó thì ấm áp vì ít ra giờ đây nó có một người bạn đi cùng khiến nó không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Ngày nó biết rằng Gấu và bạn gái lớp nó đã từng thích nhau và giờ người mà Gấu dành tình cảm đặc biệt là chính nó, nó ngỡ ngàng với suy nghĩ rằng sắp mất đi một người bạn đáng quý vì nó chưa bao giờ nghĩ sẽ dành tình cảm cho cậu bạn này và cũng chưa sẵn sàng cho một tình cảm mới. Nó đã xem Gấu như một người bạn mà nó đáng phải trân trọng bởi ở bên Gấu nó được là nó, đôi lúc không cần phải tỏ ra dịu dàng, có thể chia sẻ nỗi buồn những đêm mà nó nhớ người yêu cũ đến bật khóc, hay là bướng bỉnh cãi nhau vì những chuyện xem ra rất cỏn con vô cùng. Nó từ chối Gấu và cố gắng không liên lạc nữa vì biết rằng nếu gieo cho người khác hy vọng thì họ sẽ cảm thấy rất thất vọng sau này. Còn Gấu thì không vì thế mà nản lòng, “dù còn 1% hy vọng Gấu cũng sẽ cố gắng”, ở bất cứ nơi đâu nó đi nó đều cảm thấy có một người luôn dõi theo và không bao giờ muốn rời xa nó. Thế là dần dần tình cảm tự đến lúc nào nó cũng chẳng biết nữa, chỉ là nó thấy thật cảm động vì tình cảm mà một người con trai bị nó từ chối biết bao nhiêu lần vẫn kiên trì chờ đợi nó, luôn ở bên cạnh nó mỗi khi nó thấy cô đơn và đem đến niềm vui cho nó đơn giản như là mất cả buổi chiều lang thang khắp con phố nhặt những quả chò làm quà tặng nó. Con tim nó lại rung động một lần nữa. Cũng có lúc nó tự hỏi mình rằng liệu có phải nó đang tỏ ra thương hại Gấu và trái tim nó đã thật sự muốn mở một cánh cửa khác cho một người mới bước vào chưa hay chỉ xem như là một người thay thế. Dù là câu trả lời gì đi chăng nữa thì lúc nó đồng ý đi cùng Gấu trong những ngày tháng sắp tới, hai trái tim của hai đứa sinh viên năm nhất như vỡ òa trong hạnh phúc. Nó và Gấu đã trải qua khoảng thời gian gắn bó cùng nhau với những kỉ niệm đẹp, với những hạnh phúc tưởng là không gì có thể chia cắt được.
Ba năm không dài nhưng cũng không phải là ngắn đem lại cho nó khoảng thời gian ngọt ngào, có hạnh phúc, có giận hờn, cãi nhau cũng có và cả nước mắt nữa. Đã nhiều lần nó mệt mỏi vì giận hờn và muốn buông tay nhưng lần nào cũng có một bàn tay nắm chặt, giữ nó lại với tình cảm mãnh liệt khiến nó yêu thương hơn con người này, con người mà nó từng nghĩ sẽ gắn bó suốt đời này. Khoảng thời gian ba năm làm bạn và ba năm quen nhau cho nó hiểu rằng dù là người đến sau nhưng Gấu đã chiếm một phần quan trọng trong trái tim vốn có một vết thương mà Gấu đã giúp nó dần lành lặn. Nhưng trong chuyện tình cảm, chỉ cần có tình yêu thôi là chưa đủ và để tiếp tục yêu một người chúng ta cần phải hiểu người bên cạnh mình nữa. Nó và Gấu là hai con người với hai cái tôi quá lớn, chẳng ai muốn nhường ai cả. Rồi khi nó mắc phải sai lầm và học được bài học là không phải lỗi lầm nào cũng được tha thứ, đây cũng là lúc Gấu muốn dừng lại, không muốn bên cạnh nó nữa và muốn cả nó và Gấu có thời gian. Nó đã bàng hoàng thật sự không thể hiểu thời gian để làm gì vì thời gian chỉ làm cho con người ta càng xa cách nhau hơn mà thôi. Và cũng với kinh nghiệm của nó, nó biết rằng thời gian thật sự đang mang Gấu – người nó yêu thương nhất sẽ đi xa mãi như thời gian đã từng cướp đi mối tình đầu của nó vậy. Nó đã cố dành lấy nhưng nhận lại chỉ là sự im lặng và lạnh lùng khiến tim nó như vỡ ra từng mảnh. Phải chăng đây cũng là kết cục nó phải nhận vì khi Gấu cố gắng níu giữ nó lại chẳng màng mà buông tay và giờ khi nó hối hận thì đã muộn lắm rồi. Nó tình cờ đọc vài câu chuyện trên mạng rằng những người yêu nhau cuối cùng rồi cũng sẽ quay về bên nhau chỉ là họ đang đi đường vòng thôi. Bất giác nó chợt le lói tia hy vọng liệu nó và Gấu có đang đi đường vòng hay sẽ là hai đường thẳng song song mãi mãi chỉ có thể đứng nhìn thấy nhau mà không bao giờ còn có thể chạm tay nhau được nữa.
Lúc này đây, nó phân vân liệu rằng nó có nên tiếp tục chờ đợi con người đã chiếm trọn tim nó không hoặc lỡ như nó mệt mỏi không thể chờ được nữa thì lúc đó nó có đủ mạnh mẽ để bước tiếp một mình trên con đường mà không còn người ấy đi cùng và nào là biết bao câu hỏi nhảy ra trong đầu nó… nó cần mất bao nhiêu thời gian nữa để quên đi con người từng là tất cả với nó?… liệu rằng nó có còn dành tình cảm thật nhiều như đã từng cho người sau này đến và khiến nó quên đi tất cả nỗi buồn này không? Đầu nó muốn nổ tung. Ai sẽ trả lời những câu hỏi này cho nó???
0 nhận xét:
Đăng nhận xét