Breaking News
Loading...
Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

Nước mắt pha lê


Lần đầu tiên gặp Hải là khi Dung vừa bước chân vào cổng trường cấp ba.Mặc dù học cùng một lớp nhưng cả hai sống ở hai thế giới khác nhau.Hải sở hữu vẻ ngoài mà bất cứ anh bạn nào cũng phải ngưỡng mộ,lại năng động sôi nổi và chơi thể thao rất cừ,nhất là môn bơi lội.Cậu ta chưa từng để lỡ một tấm huy chương nào cho các giải bơi thành phố và quốc gia.Còn Dung,cô ấy không xinh xắn cho lắm,không cao ráo.lại ít nói và rất khó gần.Dung chẳng bao giờ chơi thể thao cũng chẳng có tài năng gì nổi bật.Ngoài cậu bạn thân là Tuấn ra,không ai biết nhà Dung ở đâu,bố mẹ cô trông như thế nào. Đó chính là lý do,Hải và Dung chẳng bao giờ nói chuyện với nhau,thậm chí Hải còn không biết là Dung học cùng lớp với mình.

Có lẽ mọi chuyện cứ xảy ra theo như nó đã định sẵn như thế,những cuộc đời luôn đổi thay mà đâu có ai ngờ tới được.đó là cái hôm Hải ở lại trường tập bơi chuẩn bị cho giải đấu mùa thu sắp tới.Vì vội vàng muốn tập nhanh để sớm về nhà nên Hải khởi động không kỹ do đó vừa xuống nước một tí là cậu bị chuột rút.Thật không may cho Hải lúc này chẳng còn ai trong trường ngoài bác bảo vệ,nhưng bác ta đã trao chìa khoá cho cậu và đi kiểm tra khu vực sân vận đông từ nãy.Hải vẫy vùng tuyệt vọng cố tìm kiếm sự giúp đỡ.Rồi Hải buông xuôi và chìm xuống đáy bể, đúng lúc đó cậu nghe thấy tiếng người nhảy xuống nước.Người đó bơi lại gần dìu cậu lên bờ.Cậu còn nghe loáng thoáng có một giọng nói của con gái “ Cậu không sao chứ?”,sau đó là tiếng bác bảo vệ chạy tới,chắc là bác nghe thấy tiếng động ở bể bơi nên vội vã quay lại.Hải chỉ nhớ có thế rồi chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại,Hải thấy mình đang ở bệnh viện xung quanh là bố mẹ và các bạn cùng lớp.Họ cho biết Hải bị chuột rút và suýt chết đuối trong bể bơi may mà có bác bảo vệ đến kịp.Hải hỏi bác có biết là ai đã cứu mình không nhưng bác lắc đầu,lúc đó gấp gáp quá,vả lại khi bác vừa mở cửa thì người đó vụt chạy mất.Hải biết đó là một cô gái,và cũng chỉ biết có thế,giọng nói đó vừa lạ vừa quen,có lẽ là ai đó mà Hải đã từng gặp qua nhưng tại sao người đó lại phải bỏ trốn khi đã làm một việc tốt là cứu sống tính mạng Hải chứ? Thật ra cô ấy là ai?

Còn về phía Dung,từ khi cứu Hải thoát chết khỏi bể bơi thì đâm ra nghĩ ngợi vẩn vơ. Dung thường dành cả tiếng đồng hồ để ngồi trên khán đài nhìn Hải chơi bóng,đi theo Hải những lúc tan trường,lo lắng khi Hải bị ốm không đến lớp được.Trong nhật ký của Dung ngập tràn hình ảnh của Hải,hôm nay Hải đã làm gì hay Hải đang gặp vấn đề gì chỉ có Dung mới biết. Đã rất nhiều lần,Hải truy tìm tung tích của người bí ẩn vẫn luôn xuất hiện khi Hải gặp nạn,nhưng Dung vẫn luôn im lặng.Cô không đủ dũng cảm để đứng trước Hải vì cô sợ Hải sẽ nghĩ lại,cứ là một hình ảnh đẹp trong Hải là Dung mãn nguyện rồi.Tuấn đã đoán ra mọi chuyện,cậu ấy khuyên Dung nên nói tất cả với Hải nhưng Dung kiên quyết không đồng ý.

Tối nay,Dung thức cả đêm,để vẽ Hải.Không biết có phải vì tình cảm dành cho Hải quá lớn hay không nhưng một đứa không có cái hoa tay nào như Dung lại vẽ được đúng khuôn mắt,ánh mắt và nụ cười của Hải.Nhìn vào bức tranh giống y như nhìn thấy Hải đang cười vậy.Lần đầu tiên nhìn thấy bức tranh,thằng Tuấn đã giật mình.Nó nói đùa “ Mày dùng cả tình cảm vẽ hắn thế này,khôngkhéo bức tranh này thành tinh đấy. Đồ vật mà có linh hồn là thành tinh hết ráo” Dung chỉ nhìn bức tranh rồi cười. Đúng là giống Hải quá đi.

Dung rất yêu bức tranh,tối nào trước khi học bài cô cũng nói chuyện với nó.Cô tưởng tượng như mình đang nói chuyện với Hải vậy.Bức tranh vẫn luôn mỉm cười như thế,luôn mỉm cười âu yếm nhìn Dung trước khi cô chìm vào giấc ngủ.Mọi chuyện vẫn cứ thế trôi qua,Hải vẫn không từ bỏ ý định tìm kiếm cô gái đã cứu sống cậu.Cho đến một hôm,tờ giấy thông báo tìm kiếm của Hải dán trên bảng tin bị giật xuống.

Hôm đó Dung đang cố làm nốt đống bài tập toán trước khi vào lớp.Bỗng cả hành lang ngoài lớp rộ lên,Hải nắm tay một cô bạn hạnh phúc bước vào lớp.Cậu ấy khoe với cả lớp là đã tìm được cô gái đã cứu sống mình đêm hôm đó.Dung suýt đánh rơi cây bút xuống bàn,Tuấn quay sang nhìn cô, ánh mắt không giấu nổi sự bức xúc.Cậu ấy toan đứng lên nói gì đó nhưng Dung đã giữ chặt cậu lại.Cả lớp hò reo chúc mừng,Dung đứng dậy đi ra khỏi bàn,bước đến trước mặt Hải cùng cô bạn kia.Cô mỉm cười “ Chúc mừng cậu” Hải nhíu mày lại có vẻ suy nghĩ gì đó rồi cười đáp “ Cảm ơn cậu”.Dung bỏ ra khỏi lớp,Tuấn vội vã đuổi theo,trong khi tiếng hò reo vẫn không ngừng.

Tối đó Dung đã khóc cả đêm.Bức tranh vẫn nhìn cô nhưng hôm nay hình như nó không cười.Nó biết Dung đang buồn nhưng nó không thể làm gì cả,nó chỉ là một bức tranh.Dung thoáng thấy bức tranh cô chạy tới gỡ nó xuống khỏi tường và toan đập đi nhưng Dung không thể làm thế.Cô gục đầu vào nó khóc nức nở.Trong nước mắt cô cảm thấy như có ai đó đặt tay lên vai mình,rồi cánh tay xiết chặt và ôm cô vào lòng an ủi.Dung ngước mắt lên thì thấy Hải nhưng cũng không hoàn toàn là Hải.Đó chính là Hải trong bức tranh,nó mỉm cười với Dung,đầy tin cẩn.Dung dựa đầu vào lòng nó oà khóc.

Nó cứ ôm Dung như thế cho đến khi cô thiếp đi.Rồi nó bế Dung đặt lên gường,đắp chăn cho cô một cách cẩn thận.Nó cứ đứng bên cạnh nhìn Dung mãi và hôn lên trán cô trước khi tan biến vào bức tranh.Sáng ra Dung ngạc nhiên khi thấy mình đã nằm ngay ngắn trên gường từ lúc nào.Cô nhìn quanh thì bức tranh đã trở lại vị trí ngay ngắn ban đầu của nó.Dung đến gần,hôm nay nó lại mỉm cười và Dung cũng cười với nó.

Cô vui vẻ chạy xuống nhà chào bố mẹ, ăn sáng để đi học.Hôm nay cô sẽ kể cho Tuấn nghe chuyện về bức tranh,về chàng hoàng tử trong bức tranh của cô.Dung háo hức với chuyện đó đến nỗi chẳng để ý rằng có một chiếc xe đang lao về phía mình.Dung ngã xuống khi chiếc xe còn chưa kịp phanh.

Cô nhanh chóng được đưa đi cấp cứu,người cô bê bết máu.Dung bị va đập mạnh vào đầu khi ngã xuống,không những thế cô còn bị xe cán qua làm nát hết toàn bộ phần xương sống.Dung không thể qua khỏi và cô đã tắt thở khi đang trên đường đến bệnh viện.Mẹ cô đã khóc ngất đi bên xác của cô.

Trong căn phòng của Dung,thời gian như ngưng đọng lại,bức tranh treo trên tường không hiểu vì sao bỗng nhiên rơi xuống.Làm cái khung kính vỡ tan, một dòng máu khẽ chảy trên trán nó.Chàng trai trong bức tranh mỉm cười lần cuối cùng,rồi từ từ nhắm mắt lại.Cùng lúc đó,Dung lật khăn phủ tỉnh dậy trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.Cô vùng lên bỏ lao ra khỏi bệnh viện,mẹ cô và những người khác cũng đuổi theo.

Dung chạy về nhà,leo lên phòng và ngã khụy xuống khi nhìn thấy bức tranh đã vỡ tan.Nước mắt của cô rơi xuống trán nó,hoà với dòng máu biến thành những hạt pha lê lấp lánh.Cô gục xuống bên bức tranh và khóc oà.Mọi người xung quanh cũng ứa nước mắt,không ai bảo ai,họ đều biết rằng,bức tranh ấy đã…. chết thay cho cô…

“Khi bạn yêu ai đó mà cái bạn nhận được chỉ là con số không,thì hãy tin rằng bạn sẽ nhận lại được bằng thế hoặc còn hơn thế từ một người khác”

Bố của Dung là chủ tịch hội đồng quản trị của một chuỗi các khách sạn và khu nghỉ dưỡng,gia đình Dung rất giàu có,đó là một bí mật lớn mà ngoài Tuấn ra không ai biết.Để con gái quên đi chuyện đau buồn,bố mẹ Dung đã chuyển nhà sang Úc sống.Lúc này,Hải mới biết ân nhân thực sự của mình qua lời kể của Tuấn.Cô bạn mạo danh kia không những phải chia tay với Hải mà còn bị cả trường giét bỏ đến mức phải chuyển trường.Trước lúc Dung đi,Hải có đến tìm nhưng Dung không gặp,cô ấy không bao giờ muốn nhìn thấy Hải nữa.Bức tranh chàng trai nhắm mắt với những hạt pha lê trên trán được đóng khung lại và treo ở vị trí trang trọng nhất trong biệt thư mới của gia đình Dung,có tên gọi là “ nước mắt pha lê”

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Toggle Footer