Tôi đi học về mà lòng nặng trĩu. Hôm nay thông báo kết quả thi học sinh giỏi quận và tôi chẳng được gì dù chỉ là giải khuyến khích. Trong khi đó gần một phần ba lớp hân hoan vì được giải. Nhìn bọn nó vui sướng hò hét, nhất là những đứa được giải nhất mà tôi lại chạnh lòng. Từ một học sinh xuất sắc luôn đứng trong tốp đầu hồi tiểu học, giờ đây tôi chỉ là một cái bóng mờ trong lớp. Mỗi năm kiến thức lại trở nên cao siêu và nhàm chán hơn. Nhớ ngày nào tôi còn háo hức mỗi khi giải bài tập, cố gắng làm thật nhanh và xung phong lên bảng. Giờ đây tôi chẳng còn hào hứng và cảm thấy điều đó thật phù phiếm. Bầu trời cũng âm u như nỗi lòng tôi lúc này. Mọi thứ trở nên trống rỗng và mù mịt. Tôi cần một tia nắng để có thể hi vọng mà bước tiếp qua những ngày đen tối này...
Trong khi đang nghĩ xem có nên vào hàng game Đạt giải sầu không thì tôi bỗng thấy một con bé đang ngồi khóc. Có khi nó cũng lâm vào hoàn cảnh giống tôi. Bình thường thì chắc tôi cũng lờ đi thôi nhưng hôm nay chẳng hiểu sao tôi lại hỏi nó:
- Này, cũng vừa biết kết quả thi quận à?
Nó ngơ ngác nhìn tôi, mắt vẫn còn đỏ hoe:
- Sao cơ ạ?
- À, chắc không phải. Thế sao lại khóc?
- Titi chết rồi.
- Titi của HKT á?
- Không, đó là em chuột hamster của em.
- À, thì ra là vậy.
Tôi thầm nghĩ bọn con gái đúng là khó hiểu. Có mỗi một con thú nuôi chết thôi mà cũng khóc.
- Thôi đừng khóc nữa. Titi chắc được lên thiên đường rồi. Ở trên đấy rất vui.
- Em buồn lắm. Ở nhà có mỗi nó làm bạn với em. Có chuyện gì em cũng kể cho Titi nghe.
- Thôi được, bây giờ anh sẽ thay Titi làm bạn với em.
Con bé chợt mỉm cười, mắt vẫn còn ướt lệ.
- Thật chứ ? Cám ơn anh.
Tôi và con bé quen nhau từ đó. Nó tên là Như, năm nay học lớp bảy, kém tôi một lớp. Đó là một con bé rất kì lạ, không giống bất kì đứa con gái nào mà tôi từng gặp. Trong khi bọn con gái lớp tôi phát rồ lên vì các oppa xứ Hàn thì Như chỉ nghe mỗi nhạc thiếu nhi. Mỗi lần hứng lên là nó lại hát bài ‘Con khóc nhè’ cho tôi nghe. Tôi về tra Google với Zing mãi mà chả thấy có bài hát nào như thế nên cứ nghi là nó tự nghĩ ra bài đó. Rồi ngôn ngữ của nó cũng chẳng giống ai, ví dụ con thú nào cũng là ‘em’, ngủ thì là ‘khò khò’ còn đá viên trong tủ lạnh thì gọi là ‘pha lê tuyết’. Như giống như một thiên thần lạc xuống trần gian. Nó quá ngây thơ và trong sáng. Điều đó không phải lúc nào cũng tốt. Bởi vì mặt đất này không phải là thiên đường. Thế giới này đầy rẫy những điều xấu xa và ta không thể cứ hành động như thể mình đang ở trên mây. Tôi rất ghét Như những khi nó dốc hết tiền trong túi cho những bà lão hay những đứa trẻ ăn xin. Mẹ tôi nói rằng những người ăn xin kiếm được nhiều tiền hơn cả những người lao động chân chính. Nhiều người làm giàu từ ăn xin hay hóa trang để làm cho mọi người thương cảm. Tôi không thích lòng tốt của mình bị lợi dụng nên không bao giờ cho tiền những người đó. Tôi đã cố giải thích cho Như hiểu nhưng nó không chịu nghe.
- Em phải biết quý trọng đồng tiền cha mẹ mình mất bao công sức bỏ ra chứ. Đừng đưa nó cho những người không xứng đáng.
- Nhưng em thấy cha mẹ em chả tốn công sức gì cả.
Tôi uất ức đến chết đi được mỗi khi nó cãi cùn. Nhưng đúng là nhà nó rất giàu mà chả phải làm gì cả. Nó bảo bố nó có mấy mảnh đất trên phố cho thuê. Mỗi tháng chỉ ngồi rung đùi thôi cũng có cả trăm triệu rơi vào túi. Chưa kể những công việc kinh doanh khác mà nó không biết rõ. Nhưng mặc dù là con nhà giàu, cuộc sống của nó không hề hạnh phúc...
Một chiều mưa lê thê, tôi vội chạy từ trường về thì bắt gặp bóng hình quen thuộc của con bé đang ngồi bất động trên ghế đá, mắt đăm đăm nhìn ra mặt hồ mênh mông. Tôi liền chạy đến chỗ nó hỏi :
- Em bị hâm à, sao lại ngồi giữa trời mưa vậy?
Nó vẫn nhìn xa xăm như không hề nghe thấy câu hỏi của tôi. Rồi nó từ tốn nói :
- Em nhớ ngày mẹ mất trời cũng mưa thế này.
Tôi lặng đi.
- Em nói gì ? Mẹ em mất lúc nào ? Hôm trước em mới kể mẹ em vừa mua xe còn gì ?
- Mẹ Hằng là mẹ kế của em. Mẹ Phương của em mất ba năm trước rồi.
Tôi liếc nhìn đôi mắt Như. Tất cả những gì tôi nhìn thấy là sự trống rỗng.
- Em nhớ mẹ em lắm. Nhiều lúc em rất muốn lên thiên đường để được gặp mẹ.
- Nhưng còn bố em. Bố sẽ rất buồn khi phải xa em.
- Không đâu, bố em có mẹ Hằng rồi. Bố không còn yêu em nữa. Trái tim một người đàn ông không có chỗ cho hai người đâu.
Tôi rất sợ khi thấy Như thế này. Tôi đã đọc truyện “Chiếc lá cuối cùng” trong sách Ngữ văn năm nay. Tôi liên tưởng ánh mắt của Như cũng giống ánh mắt của cô Johnsy trân trân nhìn những chiếc lá thường xuân rơi rụng. Mưa vẫn không ngừng rơi...
Tôi đứng dậy đi xung quanh suy nghĩ. Bỗng nhiên tim tôi đau nhói. Tôi đã nhìn thấy điều đó. Má bên trái của Như đỏ ửng lên. Trên cái má xinh xinh mũm mĩm mọi khi tôi thường véo in hình một bàn tay.
- Em làm sao thế này? Ai đã đánh em?
- Em bị ngã.
- Đừng nói dối anh.
- Em bị ngã thật mà.
Tôi tóm lấy cánh tay của Như và vạch tay áo ra. Cánh tay của Như đầy những vết xước và sưng tấy... Đôi mắt tôi rưng rưng. Như vẫn nhìn về xa xăm. Mưa vẫn không ngừng rơi...
Như có lẽ là người bạn thực sự duy nhất của tôi. Giữa hai đứa hầu như không có khoảng cách. Ở bên Như, tôi có thể nói tất cả suy nghĩ của mình mà không phải dè chừng. Ở lớp tôi cũng có vài người bạn tốt nhưng giữa chúng tôi vẫn luôn tồn tại một khoảng cách nào đó. Có những điều mà tôi không dám nói vì sợ người khác nghĩ mình là một đứa không bình thường. Trước khi Như bước vào cuộc đời tôi, nỗi cô đơn là người bạn thân nhất của tôi. Thứ nhì là sự trống rỗng... Tôi thường tự hỏi mình đang làm gì trên Trái đất này. Học những thứ chán ngắt vì tương lai bản thân? Cái tương lai ấy xa vời quá... tôi chỉ nhìn thấy trước mắt những tháng ngày vô nghĩa...
Nhìn từ bên ngoài, nhà của Như giống thiên đường: một căn biệt thự hào nhoáng có gara dành cho ô tô và một khoảng sân rộng. Nhưng bên trong đó giam cầm một tâm hồn lạc lõng. Như không bao giờ cho tôi bước vào đó.
- Em không muốn anh vào nhà em. Mẹ em sẽ lườm nguýt anh đấy. Còn bà nội em sẽ hỏi anh nhiều câu rất khó chịu.
Tôi nghe lời Như và không bao giờ nghĩ đến việc đặt chân vào trong đó. Mỗi buổi chiều chủ nhật tôi thường rủ Như ra vườn bách thảo chơi. Tôi thích nằm dài trên bãi cỏ nghe tiếng chim hót và ngắm Như đùa nghịch với thiên nhiên và các em chim thú trong bách thảo.
- Nhìn em trồng cây chuối này- Như reo lên.
Lúc đấy tôi đang mải chơi chém hoa quả trên iphone của Như, mắt không rời khỏi chiếc điện thoại quả táo.
- Sao em cứ thích chơi trò trẻ con đấy thế.
- Em vẫn là trẻ con mà.
- Trồng cây chuối nhiều bị ngu đi đấy.
- Không sao, em thông minh lắm. Ngu đi một tí cũng được.
Đúng lúc đó thì tôi chém trượt trái thứ ba. Game Over. Nhưng tôi vẫn phì cười vì câu trả lời của Như.
- Anh chịu em. Chỉ cãi cùn là giỏi.
Dù nhiều lúc cãi nhau chí chóe vì những điều nhỏ nhặt, tôi luôn cảm nhận được hạnh phúc trong đó, trong những giây phút được ở bên Như. Nhưng hạnh phúc và đau khổ dường như chỉ là hai mặt của một đồng xu. Và tôi có đồng xu đó...
Một buổi tối chủ nhật, khi tôi đang tán chuyện trên Facebook ở group lớp về phần trình diễn của chú Võ Trọng Phúc trong chương trình Vietnam’s got talent thì nhận được tin nhắn của Như:
- Anh đang làm gì đấy?
- Anh đang chơi thôi. Em đang làm gì?- tôi nhắn lại.
- Em đang bị nhốt ở ngoài anh ạ.
- Sao lại thế?
- Em đánh mất cái xe đạp điện. Lúc chiều em đi chợ gặp một chú. Chú ấy bảo là bạn của bố. Chú mừng tuổi cho em 100k làm em sướng lắm. Xong chú ấy bảo cho chú mượn xe, 5 phút sau chú quay lại trả. Thế mà em chờ cả tiếng đồng hồ vẫn không thấy chú ấy đâu. Lúc đấy em mới biết là mình bị lừa. Em bị mẹ mắng và phạt không được vào nhà.
- Trời ạ, sao em dễ tin người thế >”<
- Sao em lúc nào cũng tốt với mọi người mà người ta toàn lừa em thế hả anh? Cô giáo dạy em là ở hiền gặp lành cơ mà. Mẹ Phương cũng bảo là sống tốt sẽ được hạnh phúc. Nhưng em chỉ toàn gặp bất hạnh thôi.
Tôi không biết phải trả lời Như thế nào. Chẳng nhẽ khuyên em đừng nên sống tốt nữa. Chẳng nhẽ phải khuyên Như từ bỏ trái tim nhân hậu, biến thành một con người thực dụng giống mọi người. Không, thế giới này không cần thêm những kẻ như tôi, những kẻ ích kỉ chỉ biết đến bản thân mình, thế giới này cần những người như em, những thiên thần đem đến niềm vui cho mọi người... Tôi nhắn lại cho Như:
- Thế bao giờ em được vào nhà?
- Em cũng không biết. Có lẽ đêm nay em phải ngủ ngoài đường.
- Nếu không được vào nhà thì em hãy sang nhà anh ngủ đi.
- Không được đâu. Bố mẹ anh liệu có cho phép không?
- Sẽ không ai biết đâu.
Mười một giờ, Như nhắn tin bảo đang đứng trước cổng nhà tôi. Tôi xuống khẽ mở cửa cho Như vào. Cô bé mỉm cười tinh nghịch với tôi.
- Hihi chào anh.
- Khẽ thôi, chúng ta đang hoạt động bí mật đấy- tôi thì thầm.
- Em biết rồi.
Khi lên đến phòng, Như bảo tôi:
- Sao phòng anh bừa bộn thế?
- Ờ, con trai mà- tôi có chút xấu hổ.
- Em dọn cho anh nhé.
- Ơ, không cần đâu.
- Thôi, em đã ngủ nhờ nhà anh rồi thì cũng phải làm việc gì giúp anh chứ.
Như bèn dọn dẹp đống chiến trường của tôi. Tôi ngắm Như làm. Những động tác của con bé đều toát ra một vẻ gì đó rất quí phái không giống những đứa con gái khác mà tôi từng gặp. Như gấp quần áo rất đẹp, nó gấp rất nhẹ nhàng, nâng niu, như thể sợ những chiếc quần chiếc áo ấy bị đau vậy. Sau khi dọn dẹp xong, Như bảo tôi:
- Anh ơi, em đi tắm được không?
- Em để mai về nhà tắm được không. Giờ này mà tắm không giống anh cho lắm.
- Cho em tắm đi mà. Một ngày không tắm ba lần thì em không chịu được.
- Cái gì? Cả tuần anh mới tắm một lần thôi đấy. Thôi được rồi. Em đi tắm đi. Nhưng cẩn thận đấy, đừng để ai biết.
- Vâng.
Hai mươi phút sau, Như trở vào phòng tôi.
- Khiếp em tắm lâu thế. Anh tắm ba phút là xong.
- Anh ơi, nhà anh có máy sấy tóc không ?
- Có, nhưng ở trên phòng tắm của bố mẹ anh cơ.
- Anh lấy cho em đi, tóc ướt em không ngủ được.
Con gái đúng là chúa rắc rối, nhất lại là một cô tiểu thư con nhà giàu. Tôi đành phải chiều theo ý con bé. Sau khi sấy tóc xong, con bé lại bảo :
- Anh ơi, nhà anh có đồ ăn không ? Cả ngày hôm nay em mới ăn mỗi cái bánh mì.
- Ủa, sao nhà em giàu thế mà để em cả ngày ăn mỗi cái bánh mì là sao ?
- Mẹ em có bao giờ đi chợ đâu. Toàn là em lấy tiền túi đi mua đồ ăn cho cả nhà. Mà hôm nay em làm mất xe nên bị phạt không được ăn.
- Khổ thân em. Để anh xuống lục tủ lạnh xem có gì ăn không.
- Thôi anh ạ, để em xuống lục tủ cho. Hihi em thích lục tủ lạnh.
Tôi gật đầu đồng ý. Như tót xuống nhà lục tủ lạnh mang lên phòng một quả táo, một túi bánh AFC và một hộp sữa chua.
- Xin mời- Như đưa cho tôi quả táo sau khi đã cắn một miếng.
- Anh không đói đâu, em ăn đi.
- Nhưng em không thích ăn một mình.
Tôi đành cầm quả táo lên ăn.
- Khoan đã, anh phải “xin mời” em trước khi ăn.
- Trời ạ, em rắc rối thật.
- Nhà em trước khi ăn phải mời từng người một đấy.
- Rõ kì cục. Nhà anh chẳng bao giờ có mời mọc gì cả. Cứ thế là ăn thôi. Nào thì... Xin mời- tôi ngoạm một miếng táo.
Ăn uống no nê xong, hai đứa bọn tôi đi ngủ. Mỗi người nằm một góc. Lần đầu tiên trong đời tôi ngủ chung giường với một đứa con gái, kể cũng hơi kì cục, nhưng cũng chẳng khác gì ngủ với con trai. Mỗi đứa nằm một gối, mỗi đứa nằm một góc. Được cái là Như rất thơm, đúng là con gái chăm tắm gội có khác. Chỉ ba phút sau, con bé đã chìm vào giấc ngủ. Tôi ngắm khuôn mặt nó, thật đáng yêu và giống một em bé ba tuổi. Nhưng vài phút sau, nó bắt đầu ngáy o o và gác chân lên người tôi. Thật không thoải mái chút nào. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và mỉm cười. Một ngôi sao đang lấp lánh trên bầu trời. Như từng bảo với tôi rằng, mỗi ngôi sao là một linh hồn người đã khuất...
Mấy ngày hôm sau, mọi việc lại bình thường. Tôi trở lại với những tiết học chán ngắt và những đứa bạn cũng chán không kém. Nhưng một hôm, Như lại nhắn tin cho tôi :
- Hôm nay em sang nhà anh ngủ được không?
- Em lại bị phạt à ?
- Không, nhưng ngủ một mình buồn lắm. Em thích sang ngủ với anh cơ.
- Ừ, cũng được. Nhưng buổi tối ra ngoài thế này nguy hiểm lắm. Nhỡ bị mẹ mìn bắt cóc bán sang Trung Quốc thì sao?
- Thì em sẽ khóc thật to. Mẹ mìn sẽ thương em và không bắt em nữa.
- Bó tay với em rồi :-<
Như lại xuất hiện trước cổng, tôi lại mở cửa và nó lại “hihi chào anh”. Đêm hôm đó, Như ôm tôi ngủ ngon lành. Đó là lần đầu tiên, tôi được ôm một đứa con gái, lại còn ôm nhau ngủ cả đêm. Ôm con gái thật tuyệt, thơm ơi là thơm. Tôi với Như chả khác gì bố với mẹ. Tôi lờ mờ cảm thấy chuyện này bắt đầu đi theo chiều hướng xấu. Nhưng con bé giống như một viên kẹo alpenliebe dâu, quá ngọt ngào để có thể từ chối. Cứ mỗi lần nó xin sang ngủ cùng, tôi lại thấy thương cảm cho nó. Một cô bé trong sáng và đáng yêu như vậy đáng lẽ phải được nâng niu chứ không phải là bị ghẻ lạnh ghét bỏ. Nhiều khi tôi tự hỏi có phải mình đã yêu Như rồi không. Hai năm nay tôi vẫn yêu thầm Lan Chi, lớp trưởng lớp 8C, vừa xinh vừa học giỏi. Giữa một người quá xa vời và một người ở gần bên, tôi sẽ phải chọn ai?
Mọi chuyện cứ lặp đi lặp lại. Buổi tối Như sang nhà tôi ngủ, và sáng sớm lén rời khỏi nhà. Tôi hỏi Như không sợ bố mẹ phát hiện à thì Như bảo là bố mẹ không quan tâm đến nó đâu, thậm chí nếu nó đi luôn thì họ càng nhẹ nợ. Nhưng rồi đúng như tôi lo sợ, mọi chuyện cuối cùng cũng bị bại lộ. Đó là một ngày mưa. Như xuống mở tủ lạnh, mẹ tôi đã phát hiện ra và bắt quả tang.
- Cháu là ai, tại sao lại ở đây?
Tôi rụng rời chân tay, vội vàng chạy xuống.
- Đó là bạn con.
Mẹ trừng mắt nhìn tôi :
- Tại sao con lại giở trò lén lút đưa bạn gái vào nhà ?
- Con...
- Tại cháu. Cháu ở nhà buồn quá nên xin anh ấy sang ngủ cùng.
Mẹ vẫn chỉ hướng về tôi :
- Tại sao con lại chơi với loại con gái này ? Không ngủ ở nhà mà lại sang nhà bạn trai ngủ ? Mẹ đã để ý thức ăn tháng này hao hụt rất nhiều. Con đừng để bị đứa con gái nhà nghèo lợi dụng.
Như rơm rớm nước mắt. Con bé bắt đầu thút thít khóc. Sau đó nó bảo tôi :
- Anh mở cửa cho em về.
- Nhưng giờ này làm sao em vào nhà được.
- Em không thể làm phiền anh được nữa. Anh hãy mở cửa cho em về đi.
Tôi vừa giận mẹ vừa thương Như. Chẳng còn biết làm thế nào, tôi đành mở cửa. Như òa khóc chạy vụt ra ngoài.
- Như!!!- Tôi hét lên.
Tôi quay lại hờn trách mẹ:
- Tại sao mẹ lại có thể nói những lời như thế? Mẹ chẳng hiểu gì cả. Mẹ đúng là đồ người lớn!
Mẹ ngơ ngác nhìn tôi...
Tôi chạy đuổi theo Như...
Trước mặt tôi là màn đêm đen sì...
Những hạt mưa tấp vào mặt tôi...
Tôi cứ chạy đuổi theo Như mãi...
Mưa vẫn không ngừng rơi...
Thứ Năm, 31 tháng 10, 2013
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét