Thu qua rồi, gói ghém tí bình yên mà đi mất, cuỗm mất cả hai chữ “an yên” mà chẳng chút bận lòng quăng ném trả lại, mặc dù người cứ giơ tay sẵn mà chờ thời chụp lấy.
Có bao giờ anh ngoảnh lại phía em? Nắng đã qua đi, mưa cũng đâu còn sót lại. Trời mây mù bịt cả lối đi, quay đi.
Có bao giờ anh ngoảnh về nơi ấy để nhìn bàn tay ta đã có thời đan khít.
Có bao giờ anh lặng lẽ đi trên con đường hoang hoải kỉ niệm ngày xưa, để ánh mắt thừa dịp dáo dác tìm kiếm bóng hình em, để đôi môi bất chợt kêu tên em trong tiềm thức.
Có bao giờ tay anh lần tới trang thư cũ, vuốt nhẹ bức hình xưa lắm rồi mà buông cho tí nước mắt. Nếp gấp phong thư đã lặng lẽ nằm đó lâu lắm chờ người bẻ lại cho thẳng, nó hi vọng được như ngày đầu được tin trao yêu thương, nó hận cuộc đời sao phũ phàng để nó nằm yên. Biết sao được khi đôi tay không còn đan khít thì yêu thương cũng bạc màu theo năm tháng.
Hãy ngoảnh lại về phía em…
Để biết rằng em đứng dậy sau nỗi đau mạnh mẽ như thế nào. Đêm, em vẫn nằm thổn thức nhớ về ai đó. Ngày, em vẫn lạc bước đi vào kí ức. Mơ, em vẫn hoang hoải gọi tên anh. Nhưng, nhớ thì nhớ mà em vẫn tiếp tục đi, vì em.
Để biết rằng yêu thương không dễ dàng. Cho em và cả anh - những người trẻ khao khát tình yêu cho mình.
Để biết rằng rồi em cũng tìm được hạnh phúc cho riêng mình, bởi ngoài tình yêu còn là bao la tình thân và tình bạn.
Vâng, mặc dù em mệt mỏi, em cô đơn, em cuộn mình trong ưu tư, trong khúc mắc chẳng biết nói với ai, loay hoay gỡ niềm đau quấn chặt trái tim nhưng anh đừng ngoảnh lại nhìn em. Đừng ngoảnh lại, anh nhé!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét