Ôn nhu nộ tướng quân - Chương 7
Để phòng bị các bộ tộc Mông Cổ xâm chiếm, đến năm Vĩnh Lạc thứ ba đời nhà Minh, Mã thị Liêu Đông mới chính thức được khai trương, tiến hành khai thông việc lưu chuyển hàng hóa nơi biên giới, cung cấp các vật dụng thiết yếu trong cuộc sống hàng ngày cho các bộ tộc Mông cổ nơi quan ngoại, đồng thời, cũng được các bộ tộc Mông cổ cung cấp các loại ngựa tốt, nhân sâm, da thú và các loại đặc sản nơi biên tái cho Trung Nguyên.
Cho nên Mã thị này không chỉ là nơi giao dịch mua bán ngựa, mà còn là một cái chợ để trao đổi thương phẩm. Chợ này quy mô càng khổng lồ hơn so với chợ ở Trung Nguyên, rất có nhiều người đến xem.
Lâu Thấm Du xem đến hoa cả mắt, ngây cả người.
Không nói chi mình nàng, ngay cả mấy người kia...ba tỷ muội còn lại của nàng ở nhà, hay tìm lý do để xuất môn, nhưng cũng chưa từng chạy đến Mã thị ở phương bắc xa xôi như thế này, vì thế bọn họ cũng chưa từng nhắc tới, cho nên nàng đối với Mã thị này thật không có khái niệm gì cả, bởi vậy phải tranh thủ một chút, xem người ta buôn bán tấp nập, lừa ngựa dập dìu, ồn ào rầm rộ, tưởng không thể dời mắt ra được, sau đó nàng liền quên mất hình tượng, không ngừng chạy tới chạy lui theo sau phu quân, chạy bên phải một chút, bên trái một chút...
"Xem, xem, cho tới bây giờ ta chưa từng thấy qua cái loại da như thế này nha!"
Xộc vào hàng bên trái...
"Đó là cái gì vậy? Đó là cái gì vậy?"
Lại kéo dài tới bên này...
"Trời ạ, thật thần kỳ!"
Tiếp tục vọt tới bên kia...
"Thú vị quá sức!"
Phó Thanh Dương thấy nhưng chỉ nhún vai không hề trách gì – lão bà lại cải lão hoàn đồng nữa rồi!
Nhưng ba huynh đệ Độc Cô Tiếu Ngu chạy tới chạy lui phía sau lại hoàn toàn không ngờ rằng Lâu Thấm Du lại "thay đổi" như vậy, không khỏi trợn mắt há hốc mồm...
Vị tam tiểu thư đoan trang quy củ của Lục Ánh sơn trang đâu mất rồi.
Thừa dịp Lâu Thấm Du đang mê mẩn quan sát một con dã thú quý hiếm ngoài quan ngoại trong lồng sắt, Độc Cô Tiếu Ngu kéo Phó Thanh Dương qua một bên hỏi.
"Sao đệ muội lại như vậy..."
Phó Thanh Dương nhún vai, "Cải lão hoàn đồng đó!" Sau đó hắn mơ hồ thuật lại một chút chuyện cũ mà Lâu Thấm Du đã nói cho hắn nghe, cuối cùng hắn kết luận. "Ta cũng không hiểu rõ lắm rốt cuộc là tại sao! Nhưng nếu nàng muốn ngẫu nhiên làm tiểu hài tử một chút cũng không sao, dù sao cũng không có gì đáng ngại!"
Độc Cô Tiếu Ngu hiểu, lại càng chột dạ, càng cảm thấy tội nghiệp Lâu Thấm Du .
Bởi vì cha bất hạnh như vậy, nàng tưởng nàng vui vẻ, nàng cười nói là có lỗi với cha, cho nên tự khắt khe kềm chế bản thân mình phải nghiêm cẩn, không cho phép bản thân mình được vui vẻ náo loạn, do đó mới tạo thành vị tam tiểu thư đoan trang văn nhã kia của Lục Ánh sơn trang.
Tuy ý tưởng này hơi bị ngây thơ, nhưng lại nói lên tấm lòng hiếu kính rất chân thành tha thiết của nàng.
Nay, nàng tưởng tâm nguyện đã đạt, đã không làm cha thất vọng nên mới an tâm, nghĩ rằng có thể cho phép chính mình tự do một chút, buông thả chính mình một chút, tùy tâm sở dục một chút, thí dụ như... trở lại thời thơ ấu bị gián đoạn kia.
Nhưng trên thực tế...
Hắn chuyển mắt nhìn hai đệ đệ kia, đón nhận hai cặp mắt khác cũng đang chột dạ gấp bội lần như hắn, ba người không hẹn mà cùng cười khổ.
"Ờ, vậy để nàng chơi đùa nhiều một chút đi!" Hắn ngậm ngùi nói.
Thanh âm chưa dứt, lại liên tiếp vang lên tiếng kinh hô vui mừng.
"Thanh ca, Thanh ca, mau đến đây xem, thật đáng yêu vô cùng!"
Vẻ mặt Phó Thanh Dương kiểu như "lại tới nữa!" chịu không nổi lắc đầu, nhưng vẫn bước nhanh qua; chỉ thấy Lâu Thấm Du đang ngồi xổm trước một cái lồng sắt, chăm chú quan sát mấy con chó nhỏ màu trắng, lông xù lên thập phần đáng yêu.
"Xem nè, Thanh ca, thật đáng yêu có phải không?"
"Có đáng yêu cũng vô dụng thôi, cái này không phải để bán, xem đi, lồng sắt này là đặt ở phía sau lều, không phải đằng trước."
"Ừ."
Lâu Thấm Du than thở đáp lại tỏ vẻ nàng đã hiểu, sau đó vẫn ngồi xổm ở đó trìu mến đùa với con chó nhỏ, như không nỡ bỏ đi, Phó Thanh Dương lắc lắc đầu, đành phải giải thích bổ sung thêm.
"Đó là giống chó đặc biệt của bộ lạc Nữ Chân trên Bắc Sơn, chuyên môn kéo hàng hóa trong tuyết, bọn họ không..."
"Kéo hàng hóa? Dùng con chó nhỏ như thế này? Thật đáng thương!"
Đáng thương?
Phó Thanh Dương không biết nên khóc hay cười. "Bây giờ nó còn là con chó nhỏ, mai mốt lớn lên thành con chó bự nha!"
"Ừ." Lâu Thấm Du nhẹ nhàng thở dài. "Nhớ hồi đó có một lần cha mang ta đến sau núi tản bộ, nhặt được một con chó nhỏ không ai chăm sóc, ta muốn đem về trang nuôi, nhưng nương lại nói không được nuôi động vật nhỏ trong trang, vì việc này, cha và nương đã cãi nhau một trận, nhưng cuối cùng, nương vẫn kiên quyết vứt con chó nhỏ đi, ta đã lén khóc hết mấy ngày..."
Nàng lại thở dài một hơi. "Con chó nhỏ kia tuy rằng có hơi dơ bẩn một chút, nhưng toàn thân trắng như tuyết, thật đáng yêu gì đâu!"
Phó Thanh Dương ngẩn ngơ, nhíu mày, sau đó lại bắt đầu lắc mạnh đầu.
Ngay lúc Độc Cô Tiếu Ngu nhịn không được muốn đập cho hắn một phát "ngươi thông minh lên một chút cho ta", Phó Thanh Dương lại bỗng nhiên xoay người, chui đầu vào lều trại kia.
Hơn nửa ngày sau hắn mới đi ra, phía sau là một vị người Nữ Chân đi theo "Nè, lão bà, hắn nói những con chó này là bọn hắn nuôi để sử dụng, tối đa cũng chỉ cho bọn ta chọn một con thôi, muốn nhiều hơn cũng không được." Hắn nói, lại lầm bầm, "May là đã cai sữa, nếu không xem nàng làm sao mà nuôi!"
Người Nữ Chân đi theo phía sau hắn cũng nói mấy câu.
"Mau, hắn hỏi nàng muốn con nào, hắn sẽ bắt ra cho nàng." Ở đây chỉ có mỗi mình hắn biết tiếng Nữ Chân, Phó Thanh Dương hắn đành phải kiêm làm phiên dịch.
Không cần nghĩ ngợi, Lâu Thấm Du vô cùng kinh hỉ lập tức chỉ một con nhỏ nhất yếu nhất nằm một góc trong lồng sắt.
"Con này!"
Thế là người Nữ Chân kia đem con chó nho nhỏ được chọn bắt ra đưa cho Lâu Thấm Du, Phó Thanh Dương đưa cho hắn một tấm ngân phiếu, ba người bọn Độc Cô Tiếu Ngu đều để ý thấy tấm ngân phiếu kia trị giá.
Một trăm lượng!
Ba người không khỏi nhìn nhau dò xét, thật khó tin.
Một trăm lượng để mua một con chó nhỏ?
Người nào đó bị mất trí rồi, hơn nữa là mất trí siêu cấp không có thiên lý!
Nhưng...ba người lại nhất trí chuyển ánh mắt về hướng Lâu Thấm Du, thấy nàng vẻ mặt thỏa mãn vui sướng, lâu lâu lại vuốt ve hôn hít con chó nhỏ; mà Phó Thanh Dương chỉ còn cách trợn trắng cặp mắt rồi lại lắc đầu, thực rõ ràng tỏ vẻ hắn bó tay...
Nữ nhân thực làm cho người ta chịu không nổi!
Ba người lại nhìn nhau, nở nụ cười, sau đó vui mừng đi theo phía sau Phó Thanh Dương và Lâu Thấm Du tiếp tục đi về phía trước, cước bộ nhẹ nhàng.
Tiểu tử đó, cũng không ngu ngốc lắm!
※※※
Mã thị tuy rằng náo nhiệt, nhưng cũng chỉ được năm ngày ngắn ngủn, ngày đầu tiên là ngày khai trương, sáng ngày thứ năm đã dọn dẹp hết. Sau đó, dưới sự dụ dỗ và đe dọa của Độc Cô Tiếu Ngu, Phó Thanh Dương quyết định mang lão bà xuất quan thưởng thức một chút phong cảnh đại mạc hoàn toàn khác biệt so với Trung Nguyên, quyết định này lập tức được Lâu Thấm Du ủng hộ hết mình bằng một ánh mắt tràn ngập nhu tình.
Mà Độc Cô Tiếu Ngu và hai đệ đệ, tất nhiên cũng đi theo.
Nhưng mà xuất quan chưa được vài ngày, bọn họ liền đụng phải một việc thập phần ngoài dự đoán, nhưng cũng là tình huống đã được đoán trước...
"Xin hỏi..." Dạ Hành lẩm bẩm nói. "Hiện tại là tình huống gì đây?"
"Chỉ sợ là..." Độc Cô Tiếu Ngu dở khóc dở cười. "...là tình huống khiến Thanh Dương không thể kềm chế được..."
"..." Quân Lan Chu mặt không một chút thay đổi, căn bản là hắn lười lên tiếng.
"Chuyện này..." Dạ Hành nuốt nuốt nước miếng. "không tốt lắm đâu?"
"Đâu chỉ không tốt lắm..." Độc Cô Tiếu Ngu ảo não lầm bầm. "Quả thực là không ra tay không xong!"
"..." Quân Lan Chu chuyển tầm mắt đi chỗ khác, ngay cả nhìn hắn cũng lười nhìn.
"Vậy xin hỏi lại, là ai đã nói nếu chúng ta ở nhờ nhà của người Nữ Chân kia là trăm phần trăm an toàn?"
"Thanh Dương."
"..." Cho nên đó là vấn đề của tam đệ, không trách người khác được.
"Vậy càng không xong!" Tam ca hận nhất là người ta phản bội tín nhiệm của hắn.
"Không xong nhất là, bị bắt là lão bà của hắn, không phải là bất cứ kẻ nào khác." Bởi vậy, hắn nhất định sẽ không kềm chế được.
"..." Phá lệ, Quân Lan Chu trở mình liếc mắt xem thường, tuy rằng hắn rất tôn kính đại ca, nhưng có đôi khi, đại ca thật sự rất giống nữ nhân – thích già mồm nói chuyện vô nghĩa.
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?"
"Ta nghĩ, chỉ cần không quá đáng, cứ đi theo hắn!"
"..." theo hắn làm long trời lở đất?
"Đúng, đúng, đúng, để tam ca phát tiết một chút, để hắn khỏi phải..."
"Đem lửa giận phát tiết lên đầu chúng ta!"
"..." Nói cũng phải.
Tốt, quyết định như vậy đi!
Thế là ba người cùng nhất trí lui ra phía sau ba bước dài, để một mình Phó Thanh Dương đối mặt với hậu quả do chính hắn gây ra.
Tuy rằng bề ngoài Phó Thanh Dương nhìn như thập phần bình tĩnh, nhưng bọn Độc Cô Tiếu Ngu ba người đều biết, lửa giận của hắn lại đang sôi sùng sục trào dâng lên, bọn họ chỉ hy vọng, thời gian Phó Thanh Dương mất kềm chế đừng lâu quá, nếu không bọn họ phải đứng đó "chơi" cùng hắn một hồi lâu!
Theo kinh nghiệm của bọn họ, hậu quả của việc cùng Phó Thanh Dương "chơi" là sẽ bị "đốt" đến thất điên bát đảo, cho nên bọn họ thật sự không muốn "chơi" cùng hắn.
Nếu muốn đốt thì cứ đốt đại đi cho rồi! Cứ phấp phổng ngồi đây chờ như ngồi trên núi lửa vậy!
"Xin hỏi công chúa, đây là ý gì?"
Phó Thanh Dương chẳng những ngoài mặt cực kỳ bình tĩnh, ngay cả ngữ khí chất vấn đều khách khí một cách khác thường; vị Lan Bích công chúa kia lại tưởng là hắn sợ, không khỏi đắc ý dào dạt.
"Giờ ngươi biết sợ rồi sao!"
"Sợ?" Phó Thanh Dương ngay cả lông mi cũng không chớp "Ngươi muốn gì?"
Lan Bích công chúa chống hai tay lên hông, thật sự là đắc ý vô cùng, một đoàn binh lính người Nữ Chân chen chúc đông đúc đứng lỗ nhố sau lưng nàng, ít nhất cũng có hai, ba trăm người, bên phải là một người Nữ Chân gầy ốm tong teo cao lêu nghêu, mặt mày gian trá mà giảo hoạt; bên trái còn lại là một người người Nữ Chân cao lớn khôi ngô, hai tay đang giữ chặt lấy một nữ nhân – Lâu Thấm Du.
"Cướp cô dâu a!"
"Cướp cô dâu?"
"Nhưng quân sư của ta đề nghị ta..." Lan Bích công chúa dùng ngón tay cái chỉa chỉa vào người Nữ Chân bên phải. "bắt lão bà của ngươi trước, sẽ không sợ ngươi không cúi đầu!"
"Là hắn?" Phó Thanh Dương dời ánh mắt về phía người Nữ Chân giảo hoạt kia, hai gò má của hắn hơi co rút một chút.
Nhanh như vậy đã không kềm chế nổi!
Ba người bọn Độc Cô Tiếu Ngu không hẹn mà cùng lui lại vài bước, cũng rất có lương tâm cảm thấy bi ai giùm đoàn người Nữ Chân không biết sống chết kia một lát, sau đó chờ đợi.
"Đúng, là hắn." Lan Bích công chúa mặt mày hớn hở. "Hắn rất lợi hại phải không?"
"Ngươi đã làm gì lão bà của ta?"
"Yên tâm, ta còn chưa làm gì lão bà của ngươi hết, nàng chỉ là bị hạ dược, thần trí mơ màng mà thôi."
"Hạ. Dược?" Người nào đó nghiến răng nghiến lợi.
Sắp rồi! Sắp rồi!
Ba người bọn Độc Cô Tiếu Ngu lại liên tục lui ra vài bước, bắt đầu khẩn trương, nhìn trái nhìn phải, may mắn, ở đây cũng có một chỗ để núp khá tốt, an tâm rồi.
"Đúng vậy! Nếu không sao nàng lại im lặng được như vậy?"
"Ngươi. Rốt. Cuộc. Muốn. Làm. Sao?" Mỗi một chữ đều là theo kẽ răng thoát ra.
"Trước tiên hãy gọi ta một tiếng, Lan Bích công chúa cưng ơi!" Lan Bích công chúa đắc ý đến mức càn rỡ.
"..."
"Mau gọi đi!"
Đột nhiên, ba người bọn Độc Cô Tiếu Ngu một trái, một phải, một đằng sau, ba người một mục tiêu, lủi ra tảng đá lớn phía sau – thiếu chút nữa ba người đụng nhau té thành một đống; vừa ẩn núp xong đã nghe tiếng gầm gừ trong trẻo nhưng lạnh lùng như sấm sét của Phó Thanh Dương hung tợn truyền đến trong không trung.
"Ngươi muốn hấp hay là muốn luộc, ngươi nữ nhân này, rốt cuộc là muốn làm gì?"
Mắt thấy Phó Thanh Dương từ một mỹ nam tử "ăn nói khép nép", bỗng nhiên biến sắc trở thành một nam nhân thô lỗ tức giận gầm gừ độc ác, Lan Bích công chúa không khỏi kinh hãi, sắc mặt tái nhợt xuống, chợt tức giận đến tay chân run rẩy.
"Ngươi, ngươi, ngươi...dám hung tợn đối với ta hả, ngươi mặc kệ lão bà của ngươi sao?"
"Ngươi nữ nhân này, nói! Rốt cuộc muốn làm gì lão bà của ta?" Phó Thanh Dương tức giận rống lên.
"Nói thì nói!" Lan Bích công chúa cũng tức giận. "Nếu ngươi không chịu thành thân với ta, ta sẽ kêu một trăm nam nhân ngủ với lão bà ngươi, nghe nói nam nhân người Hán hận nhất là bị lão bà cho đội...đội..."
"Nón xanh." Vị quân sư giảo hoạt người Nữ Chân kia thấp giọng nhắc nhở.
"Đúng, đúng, đội nón xanh!" Lan Bích công chúa liên tục gật đầu, lại bắt đầu đắc ý. "Vậy ít nhất ngươi sẽ hưu lão bà của ngươi rồi sau đó là có thể cưới ta chứ?"
Là vì bắt hắn cưới nàng ta?
Lặng im nhìn chung quanh, Phó Thanh Dương chậm rãi từ từ dời ánh mắt nhìn về phía Lâu Thấm Du đang bị kềm chế trong tay của người Nữ Chân cao lớn kia một hồi, rồi lại nhìn Lan Bích công chúa, hắn thầm hít sâu một hơi, cố gắng kềm chế tính tình sắp không thể khống chế nổi lại.
Hắn không muốn nổi cơn thịnh nộ trước mặt lão bà.
Lão nương đã nói qua, nam nhân nhà Phó gia tính tình bạo liệt thật sự siêu cấp khủng bố, khủng bố đến mức ngay cả lão bà thân mật nhất cũng đều bị dọa mà bỏ chạy, miễn cho hắn không phải chịu cảnh không có lão bà bầu bạn đến hết quãng đời còn lại, từ nhỏ đã phi thường, thập phần, đặc biệt, phá lệ, siêu cấp nghiêm khắc dạy hắn...
Nhẫn nại, nhẫn nại, không được bạo phát!
Mà lúc này, quá nửa là hắn đều có thể khống chế được tính tình của chính mình, mặc dù đầu óc bừng bừng bốc lửa một cách cuồng bạo, hắn cũng có biện pháp ngay lúc sắp bùng nổ hết sức quay đầu rời đi, lấy tốc độ nhanh nhất thoát khỏi tình huống mà hắn không khống chế được.
Hiện tại đang là thời điểm hắn sắp bùng nổ, hắn có thể cảm giác được cơn tức giận mênh mông rít gào bao phủ lý trí của hắn, nếu không bỏ đi, hắn sẽ không thể nào khống chế được.
Nhưng hắn không thể rời đi, bởi vì lão bà của hắn đang còn trong tay đối phương.
Lão bà của hắn, đoan trang nhu uyển, ôn thuần lại cần lao, chưa bao giờ ngại hắn bẩn, ngại hắn thối, ngại hắn lôi thôi, cũng sẽ không oán giận hành vi cử chỉ không quy củ của hắn, sẽ không mắng hắn ăn uống thô lỗ, sẽ không trách cứ hắn không cẩn thận chửi tục, luôn dùng một đôi mắt nhu mì như nước chăm chú nhìn hắn, hắn cũng không muốn bạo phát tính tình trước mặt nàng cho nàng xem.
Tuy rằng thức ăn nàng nấu thật sự khó ăn, nhưng đã tiến bộ rất nhiều; cho dù nàng thỉnh thoảng có những vấn đề khiến đầu hắn mờ mịt không hiểu nổi, nhưng cũng sẽ không quá khó khăn để giải quyết; có đôi khi nàng cải lão hoàn đồng một chút, nhưng cũng không phải thường xuyên, dù sao hắn dỗ dành tiểu điệt nhi, tiểu điệt nữ cũng đã quen, không có gì quan trọng lắm.
Tóm lại, hắn đối với nàng thực vừa lòng, thật sự không nỡ dọa nàng chạy...
Được rồi, sẽ nhịn thêm một chút nữa!
"Ngươi nữ nhân này, ta đã nói đi nói lại với ngươi rồi, giờ ta nói lại một lần nữa, ngươi tốt nhất nghe cho rõ đây..." Hắn cắn chặt hàm răng nói.
"Được, ngươi nói mau đi!" Tưởng hắn sẽ khuất phục, Lan Bích công chúa cõi lòng đầy chờ mong nhìn hắn.
"Ta..." Hai gò má của Phó Thanh Dương thịt đã phồng ra hết mức, rồi lại hóp xuống, cố hết sức mới có thể kềm chế lại cơn bạo liệt nổi lên. "Tuyệt sẽ không lấy ngươi, cho dù trên đời này chỉ còn lại có một mình ngươi là nữ nhân, ta cũng tuyệt sẽ không lấy ngươi, giờ ngươi đã nghe và hiểu rõ chưa?"
Lan Bích công chúa giật mình, không ngờ dưới tình huống như vầy mà Phó Thanh Dương lại còn dám làm trái ý nàng.
Nhưng chỉ trong chốc lát, nàng lại phục hồi khuôn mặt tươi cười như cũ, "Ta đây cũng muốn thay đổi chủ ý, hai trăm, ta muốn hai trăm nam nhân ngủ với lão bà của ngươi, hơn nữa sẽ ngủ ngay tại trước mặt ngươi cho ngươi xem..." Nói xong, cánh tay nàng vung lên, từ phía sau nàng lập tức có hai người Nữ Chân đi lên trải một tấm da thú trên cỏ làm thảm. "Bây giờ, ngươi có thể từ từ thưởng thức một chút, bọn họ..."
Mắt thấy người Nữ Chân cao lớn kia đem Lâu Thấm Du đặt trên tấm thảm da thú, sau đó bắt đầu cởi quần áo, hai mắt Phó Thanh Dương đột nhiên bắn ra ánh hàn quang khiến người ta sợ hãi.
"Ngươi. Tới. Số. Rồi !" Hắn âm trầm nói.
"Sao?" Lan Bích công chúa tưởng hắn đang nói với nàng.
"Còn có ngươi..." Phó Thanh Dương chuyển mắt sang nhìn Lan Bích công chúa, "và ngươi!" Cùng với người Nữ Chân giảo hoạt tự cho là thông minh kia. "Tất cả các ngươi chết chắc rồi!"
Lan Bích công chúa vẫn bình tĩnh, bật cười như điên, "Ngươi? Một mình ngươi?" Một chút nàng cũng không tin. "Một mình ngươi có khả năng chống lại hai, ba trăm người của ta? Huống chi lão bà của ngươi còn trong tay chúng ta..."
Chỉ trong nháy mắt.
Đây không phải là từ chính xác để hình dung, thật sự chưa đầy một cái nháy mắt, chữ "tay" của nàng vừa ra khỏi miệng thì tất cả còn vẫn bình thường, nhưng chữ "tay" vừa mới nói xong, ngay cả miệng còn chưa kịp đóng lại, Lâu Thấm Du đang nằm trên thảm đã không còn bóng dáng, "biến mất không chút dấu vết nào".
Lan Bích công chúa không khỏi kinh ngạc ngẩn ngơ, theo bản năng giương mắt lên nhìn, thoáng chốc không thể tin nổi trợn tròn con ngươi.
Trước mắt, chẳng những Phó Thanh Dương đang đường hoàng ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, mà Lâu Thấm Du kia đáng lẽ ở trong tay nàng nay đã an an ổn ổn nằm trên khuỷu tay của Phó Thanh Dương!
Nộ Tu La tính tình dữ dằn đệ nhất thiên hạ; khinh công lại độc nhất vô nhị, không ai sánh kịp.
Lúc Lâu Thấm Du còn đang nằm trong tay người Nữ Chân cao lớn kia thì hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngay cả một chút mạo hiểm cũng không dám; nhưng mà một khi Lâu Thấm Du bị thả xuống tấm thảm, thoát ly sự kềm chế của người Nữ Chân cao lớn kia, hắn đã có thể không từ bất cứ sự mạo hiểm nào cướp lão bà về.
"Thanh...ca?"
Tựa hồ có thể cảm nhận được vòng tay ôm ấp và hơi thở quen thuộc, thần trí Lâu Thấm Du nãy giờ vẫn nửa tỉnh nửa mê bỗng hoảng hốt giãy dụa mở ra đôi mắt nâu mơ mơ màng màng.
Nhất thời, Phó Thanh Dương cảm thấy an tâm hơn, bởi vì nàng vẫn mạnh khỏe không bị sao cả.
"Không có chuyện gì đâu, tiếp tục ngủ đi!" Hắn cúi đầu nỉ non trấn an, cánh tay trái vuốt mắt nàng lại để nàng ngủ ngon, tay phải điểm nhẹ vào huyệt ngủ của nàng, lại dùng một tấm áo choàng dày quấn xung quanh nàng kỹ lưỡng, để nàng khỏi bị lạnh, sau đó hắn mới giương mắt nhìn về phía trước...
Có thể không kềm chế được rồi!
Ánh mắt vừa chạm vào thân hình Lan Bích công chúa, trong khoảnh khắc, gương mặt tuấn mỹ một cách không thể diễn tả nổi kia lập tức biến đổi, trên trán nhăn lại vì căm giận phẫn nộ, sắc mặt xanh mét, hai tròng mắt đỏ đậm phát ra hào quang dữ dằn như ngọn lửa, làm người ta kinh hồn táng đảm, không lạnh mà run.
"Các ngươi..." Tay phải thọc vào thăm dò chiếc túi trên yên ngựa, hắn thô bạo rống giận lên. "Tất cả đều đáng chết!"
Không hẹn mà cùng, xa xa sau tảng đá lớn ba người bọn Độc Cô Tiếu Ngu thấy hắn vừa vung tay lên, lập tức cùng nhất trí ôm đầu lui lại đằng sau, tựa như rùa rụt vào mai.
Sau đó, Phó Thanh Dương rút tay phải trong túi trên yên ngựa ra, còn chưa kịp thấy rõ hắn rốt cuộc lấy ra cái gì, đã thấy tay kia của hắn vung lên, dùng lực ném; Lan Bích công chúa hồ nghi nhìn xem, ngay sau đó, dường như để trả lời nghi vấn của nàng, một tràng tiếng nổ ầm ầm như động đất bạo liệt vang lên bên trong đội ngũ người Nữ Chân đứng phía sau nàng.
"Aaa.. "
Giống những người Nữ Chân khác, Lan Bích công chúa hoảng sợ thất thanh thét lên chói tai, hai chân hai tay bò bò kiếm đường trốn, trốn, trốn...tránh xa hắn ra, nhưng khi nàng còn đang thở hồng hộc, kinh hồn táng đởm tưởng đã né thoát khỏi trận bạo chấn khủng bố kia thì từ tay phải của Phó Thanh Dương lại tung ra một luồng sáng, thế là tiếng nổ rầm rập vang lên như sơn băng địa liệt, từng tràng từng tràng liên tục không ngừng, làm người ta tê tâm liệt phế cố tìm cách thoát ra khỏi đám lửa cháy tưng bừng khói bốc mù mịt.
Núi không lở, đất không nứt, nhưng cửa địa ngục lại rộng mở!
Trong trận khói lửa tung bay mù mịt, tiếng người Nữ Chân kêu lên thê lương thảm thiết, bọn họ người thì đứt tay, kẻ thì cụt chân, nứt bụng đổ ruột, thanh âm rên rỉ không ngừng, còn có không ít người trên người vẫn còn bốc cháy, miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết cuồng loạn như bị lột da, phảng phất như một cột lửa chạy thẳng về phía trước, mù quáng chạy loạn chung quanh, cho đến khi ngã xuống, sau đó run rẩy bị đốt cháy sém.
Những người còn lại chật vật bôn tẩu kêu la sợ hãi, tựa như chuột bị mèo truy đuổi ba chân bốn cẳng chạy trốn mất dạng, nhưng mặc kệ bọn họ chạy trốn tới đâu, tiếng nổ ầm ầm liền theo tới đó, sau khi tiếng nổ dứt, đất đá vỡ vụn loạn xạ, lại có một đống người bị ném lên giữa không trung, da thịt vỡ vụn, máu huyết bầy hầy, thê thảm ngã xuống...
Trong không khí nồng nặc mùi hỏa dược và khói thuốc súng gay cả mũi, còn có mùi máu tươi làm người ta ngửi thấy chỉ muốn ói, hai, ba trăm người Nữ Chân chỉ trong chừng nửa khắc chỉ còn lại một nửa, mà Lan Bích công chúa sớm đã không còn bóng dáng, không biết là đã đào tẩu, hay là đã sớm nằm sấp nơi địa ngục rồi.
Nhưng lửa giận của Phó Thanh Dương vẫn chưa hết, đôi mắt đỏ sậm vẫn ngùn ngụt thiêu đốt như trước.
Thế là tiếng nổ lại tiếp tục vang ầm ầm lên không ngừng, tay hắn không ngừng rờ cái túi, móc ra móc vào, móc ra móc vào...
"Ừm, Thanh...ca..."
Đột nhiên, tay đang thò vào túi ngừng lại, đôi con ngươi đỏ sậm dịu lại, chỉ thấy Lâu Thấm Du vẫn đang ngủ say, ánh mắt lại tựa hồ như bị chút quấy rầy, làn môi khẽ mở, hàng mi nhẹ nhàng run động như đang gặp phải giấc mộng bất an.
Nhưng chỉ một lát sau, hàng mi nàng liền khép chặt lại, bởi vì tiếng nổ đã ngừng, nàng không còn bị quấy rầy giấc ngủ nữa.
Thế là ánh mắt đang lộ ra hung quang giận dữ cũng bị dập tắt, sau đó bàn tay móc từ túi duỗi ra trống rỗng, trìu mến nhìn người trong lòng, đối với thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông, tiếng kêu rên khắp nơi xung quanh kia, hắn cũng chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, nghênh ngang quay ngựa bỏ đi.
Sau tảng đá lớn ba người bọn Độc Cô Tiếu Ngu không khỏi nhìn nhau dò xét, cứng họng.
Cứ như vậy đã bỏ đi rồi?
Không phải còn có màn "kết thúc" sao?
※※※
"Thanh Dương."
"Đại ca?"
"Hôm qua tại sao ngươi "chơi" được một nửa đã bỏ đi?"
"Quấy rầy giấc ngủ của lão bà ta."
Độc Cô Tiếu Ngu vẻ mặt hoạt kê không nói gì, chỉ giật mình kinh ngạc, việc này quả thực là kỳ tích, cho tới nay, khi Phó Thanh Dương nổi cơn cuồng bạo lên, ngoại trừ phải đứng lên đánh nhau với hắn một hồi, cho tới bây giờ không ai có thể ngăn cản hắn cả, ngay cả lão nương mà hắn rất sợ hãi cũng đều thúc thủ vô sách, hoàn toàn bó tay trước cơn giận của hắn.
Từ trước đến nay mà cái thứ như hắn bốc hỏa lên là hoàn toàn mất lý trí, sáu đời họ hàng hắn cũng không nhận.
Nhưng hiện tại, lại có người có cách làm cho hắn nửa chừng tự động ngừng tay lại, mà người đó thậm chí không cần phát ra nửa tiếng trong cổ họng, chỉ vì đang ngủ!
"Lan Chu?" Hắn như đang suy nghĩ gì đó nhìn nhìn theo bóng lưng của Phó Thanh Dương.
"Đại ca?"
"Ta nghĩ, có lẽ không cần chúng ta phải nhiều chuyện, bản thân Thanh Dương có thể thu phục đệ muội rồi."
"Ta đồng ý."
Lâu Thấm Du huệ chất lan tâm như vậy, nàng nhất định sớm cảm nhận được tâm ý của Thanh Dương đối với nàng, cho nên nàng mới nói hắn là một nam nhân thiện lương khoan dung lại ôn nhu săn sóc!
Đối với nàng, hắn chính thật là như vậy.
Bởi vậy trước khi đến Hãn Hải, ba người bọn Độc Cô Tiếu Ngu liền tách ra khỏi nhóm của Phó Thanh Dương, lúc sắp chia tay, Độc Cô Tiếu Ngu đặc biệt gọi Phó Thanh Dương ra một bên dặn dò.
"Hãy chiếu cố tốt cho đệ muội, nàng là một nữ nhân tốt."
"Ta biết."
"Mặt khác, ta muốn ngươi để ý một chút" Độc Cô Tiếu Ngu nhỏ giọng dặn. "trên đường đi, nếu nghe được trên giang hồ có lời đồn đãi nào đặc biệt, thí dụ như tin tức linh tinh của các bang các phái, nếu là có, bất kể lớn nhỏ, phải tức khắc truyền tin về nhà cho ta biết."
"Nhưng không phải chúng ta đã lui ra khỏi chốn giang hồ rồi sao? Tại sao phải cố ý đi tìm hiểu chuyện này?" Phó Thanh Dương hoang mang hỏi.
Độc Cô Tiếu Ngu vẻ mặt bất đắc dĩ cười khổ, thở dài. "Nếu ta đoán không lầm, sắp tới trên giang hồ lại sẽ có một hồi đại loạn, tuy là không quan hệ gì đến chúng ta, nhưng Cung gia phiêu cục, Mộ Dung thế gia và Lục Ánh sơn trang, bọn họ vẫn là người trong giang hồ, đến lúc đó khẳng định sẽ bị liên quan, chúng ta cũng không thể ngồi yên không để ý đến."
"Ta đã hiểu." Phó Thanh Dương vâng lời. "Ta sẽ để ý."
"Tốt, vậy hãy tự bảo trọng" Độc Cô Tiếu Ngu vỗ vỗ vai hắn. "Sau khi mãn hạn hai năm, hãy nhanh về nhà đi, ở nhà mọi người đều trông chờ ngươi và lão bà của ngươi đó!"
Lại thì thầm dặn dò vài câu nữa, sau đó hai bên liền vẫy tay nói lời từ biệt, một bên quay về trung nguyên, một bên trực tiếp tiến vào Hãn Hải.
"Thanh ca."
"Hả?"
"Hôm qua thật kỳ quái gì đâu! Chàng và đại ca, nhị ca, Tứ đệ ở phòng phía trước uống rượu nói chuyện phiếm với vị bằng hữu người Nữ Chân kia, ta mệt mỏi nên ra phòng sau ngủ trước, nhưng sao vừa tỉnh dậy chúng ta đã lên đường rồi?"
"Nàng muốn biết nguyên nhân?"
"Ừ."
"Đại ca nói cái đó không quan trọng, dặn ta không cần nói với nàng."
Lâu Thấm Du thật không biết nên khóc hay nên cười, nam nhân này có thể bớt ngay thẳng một chút hay không, ngay cả tùy tiện nêu ra một cái lý do gạt nàng cũng không làm!
Quên đi, đổi đề tài đi!
"Thanh ca, chưa đầy một tháng nữa sẽ đến ngày mồng tám tháng chạp đó!"
"Cho nên?"
"Chúng ta không cần quay về Lục Ánh sơn trang sao?"
"Tại sao phải về?"
"Về nhà mừng lễ năm mới a!"
"Không cần, nơi nào có ta thì nơi đó là nhà của nàng, theo ta cùng nhau mừng lễ năm mới chính là ở nhà mừng lễ năm mới!"
Lại nói chuyện kiểu gia trưởng của đại nam nhân nữa rồi!
Nhưng không biết vì sao, ngữ khí nam nhân như thế lại làm Lâu Thấm Du cảm nhận được ngọt ngào lại cảm động, ấm áp, nhịn không được nở nụ cười vui sướng.
Đúng vậy, ở bên cạnh hắn chính là nhà của nàng!
※※※
Sắc Lặc Xuyên thông ngầm dưới chân núi, bầu trời giống như một cái lều lớn, bao phủ khắp nơi.
Mây bạc mờ mịt trên cao, cỏ xanh bao la lồng lộng gió, ngưu dương từng bầy lững thững khắp nơi.
Phóng túng rong ruổi trên đại mạc thảo nguyên mênh mang rộng lớn, lướt qua hồ nước, đi qua con sông, thưởng thức cảm giác "màn trời chiếu đất"; trong tiếng mã đầu cầm du dương, cùng người Mông Cổ thô hào sảng khoái uống rượu cưỡi ngựa, ngâm xướng những bài thơ thất ngôn về dũng sĩ kiên cường bất khuất; khi mặt trời lặn mất sau sa mạc mênh mông bát ngát, hắn lại ôm nàng rúc vào bầu trời đêm rạng rỡ ánh sao nghe tiếng gió đêm.
Lâu Thấm Du vừa thở dài sợ hãi, vừa ngưỡng mộ hưởng thụ mỗi một giờ mỗi một khắc ngao du nơi đại mạc, đối với nàng mà nói, đây không chỉ là một cuộc lữ hành hết sức tinh thuần thú vị, mà còn là một cuộc hành trình tâm linh hết sức phong phú.
Đã mười tám năm nay, tầm nhìn của nàng thủy chung chỉ gói gọn trong một Lục Ánh sơn trang nho nhỏ, xa nhất cũng không ra khỏi thành Nam Xương, nghe được nhiều nhất cũng chỉ là thắng cảnh và con người ở trung nguyên, sức tưởng tượng có phong phú đến mấy, cũng không có cách nào chân chính hiểu biết được thế giới bên ngoài đến tột cùng là như thế nào; cho tới bây giờ, nàng mới có cơ hội tận mắt thấy thế giới này rộng lớn phong phú đa dạng như thế nào, tự mình cảm nhận được bản thân mình thật nhỏ bé và ấu trĩ biết bao nhiêu.
Nàng rất cảm động, cũng rất cảm kích.
Nếu không phải vị phu quân bá đạo cấm không cho nàng rời khỏi nhà quá ba thước kia mang nàng xuất môn, nàng vĩnh viễn cũng chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng kiến thức nông cạn.
"Thanh ca, lấy tay xé thịt ăn mà không sợ bẩn sao?" Nàng hỏi nho nhỏ.
"Sợ bẩn sao không đi rửa tay trước!" Phó Thanh Dương tức giận nói. "Đây là thói quen, gọi là nhập gia tùy tục, nàng cũng phải làm theo, nếu không chính là không tôn trọng bọn họ!"
"Dạ" Lâu Thấm Du ôn thuần đáp lại.
"Sau này bất kỳ đi đến đâu, mặc kệ chỗ đó tập tục có bao nhiêu lạ lùng khiến người ta khó thể chấp nhận, người ta làm thế nào, nàng cứ làm theo thế ấy, mà phải làm một cách vô cùng thích thú, tuyệt đối không thể lộ ra một chút nào ghét bỏ hoặc miễn cưỡng; người ta có thành ý chiêu đãi nàng, nàng phải cảm kích mà tiếp nhận, như vậy người ta mới có thể tự nhiên chấp nhận nàng, mà sẽ không xa lánh nàng, hiểu không?"
"Hiểu rồi."
"Tuy rằng bọn họ là người dị tộc, tập tục sống khác nhiều so với chúng ta, có lẽ nàng thấy bọn họ dã man lạc hậu, nhưng kỳ thật bọn họ cũng có rất nhiều cái đáng giá để chúng ta học tập..."
Có sao?
"Như cái gì?"
"Thí dụ như, hoàn cảnh cư trú của bọn họ khác với người trung nguyên chúng ta, phải đóng bè mà sống, vì thời tiết thay đổi mà phải di chuyển xung quanh, cuộc sống như thế phải chăng bất ổn mà lại vất vả, nhưng bọn họ lại bình thản chịu đựng gian khổ, tinh thần bất khuất bất chấp hoàn cảnh khó khăn gian khổ để cố gắng sinh tồn này, nàng không thấy đáng giá cho chúng ta học theo sao?"
Dù nam hay nữ, tinh thần không dễ dàng khuất phục đều tất yếu.
"Đáng giá!"
"Cho dù sinh hoạt tại nơi khác nhau, bất đồng ngôn ngữ, tập tục văn hóa cũng thật khác nhau, nhưng chúng ta là người, bọn họ cũng là người, không ai là hoàn mỹ, bọn họ có ưu điểm, chúng ta cũng có khuyết điểm" Phó Thanh Dương nghiêm túc giảng giải, đem toàn bộ những lời răn dạy của lão cha năm đó ra. "Cho nên, không được tùy tiện khinh thường người ta, hiểu chưa?"
"Ừ, ừ, ta đã biết rồi." Lâu Thấm Du vui lòng phục tùng nhất nhất nhớ kỹ.
Cứ như vậy, trên đường đi, Phó Thanh Dương cũng ra sức "dạy" nàng, khiến nàng mở mang tầm mắt, đồng thời lòng dạ cũng mở mang theo.
Bởi vì cuối cùng nàng cũng có thể chân chính lý giải được cha chân chính mong muốn điều gì.
Không liên quan gì đến việc có là người trong giang hồ hay không, địa vị giữa phu thê có ngang hàng không cũng không sao, cuộc sống bình thường hay không cũng không hề liên quan, đó cũng chỉ vì cá nhân phụ thân gặp bất hạnh mà nảy sinh ý tưởng như vậy, tưởng chỉ cần có thể rời xa cuộc sống giang hồ phức tạp, phu thê có thể ở địa vị ngang hàng nhau, trải qua một cuộc sống bình bình thường thường là đã có thể đạt được hạnh phúc như ông hằng mong ước.
Nhưng thật ra, cái cha chân chính mong muốn là giữa nam và nữ, phu và thê có yêu thương, tôn trọng, quan tâm và săn sóc lẫn nhau.
Cho dù ở chốn bão tố cuồng phong, hay thân hãm vào chốn giang hồ thị phi, giữa phu thê không hề ngang hàng nhau, cuộc sống bình thường xa vời khó chạm tới như khoảng cách giữa đất và trời, nhưng chỉ cần giữa vợ chồng có tình cảm, tự nhiên sẽ có hạnh phúc.
Đây chính là khát vọng "hạnh phúc bình thường" không thể đạt được kia của cha, mà tình cảm này, hạnh phúc này, nàng đã có được từ phu quân của nàng.
Tuy hắn bá đạo, hắn thô lỗ, hắn không nhẫn nại, hắn gia trưởng kiểu đại nam nhân, nhưng hắn theo cách riêng của mình tôn trọng nàng, quan tâm nàng, săn sóc nàng; đến như tình yêu, hắn chưa bao giờ thổ lộ qua, theo tính tình của hắn, chắc cũng sẽ không có khả năng nói ra miệng, nhưng giờ phút nào nàng cũng có thể cảm nhận được tình yêu chân thành, thuần nam tính của hắn, thật thâm sâu chân thực bao bọc nàng, trân trọng nàng.
Mà tình cảm của nàng đối với hắn, lại gần như sùng bái tín nhiệm, cũng có vài phần kính yêu như con gái đối với phụ thân, vài phần ỷ lại không muốn xa rời như con gái đối với mẫu thân. Bởi vì hắn cũng như phụ thân dung túng nàng, bảo hộ nàng, cũng giống như mẫu thân quan tâm nàng, yêu thương nàng, còn giống như lão sư dạy bảo nàng, sửa đổi rất nhiều quan niệm ấu trĩ và bế tắc của nàng.
Những điều này là do trong quá trình nàng trưởng thành đã thiếu sót.
Nhưng mà hết thảy những thứ này đều không thể so sánh với nhu tình đã khắc sâu trong tim nàng, đó là tình ý giữa nam và nữ, cũng là tình cảm giữa phu và thê.
Thế là nàng đã hiểu rõ ra rồi, vì sao khi nàng và Vũ Văn Tĩnh Nhân xa nhau, nàng chưa từng tưởng nhớ tới hắn, vì sao nàng có thể dễ dàng bỏ hắn mà lựa chọn một người xa lạ khác như vậy, bởi vì nàng đối với Vũ Văn Tĩnh Nhân chỉ có tình bằng hữu, mà không có tình nam nữ.
Cho đến nay dù nàng đã mười tám tuổi, nhưng thật ra vẫn chính là một tiểu cô nương ngây thơ như cũ, kể từ khi gả cho Phó Thanh Dương, nàng mới dần dần trưởng thành làm một nữ nhân thành thục, đến giờ mới biết đến chữ "tình".
Cuối cùng nàng đã trưởng thành!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét